Charles Aznavour "La bohème" paroles

La bohème

Je vous parle d'un tempsQue les moins de vingt ans ne peuvent pas connaîtreMontmartre en ce temps-là accrochait ses lilasJusque sous nos fenêtres et si l'humble garniQui nous servait de nid ne payait pas de mineC'est là qu'on s'est connusMoi qui criait famine et toi qui posais nue.

La bohème, la bohème.Ça voulait dire on est heureuxLa bohème, la bohème.Nous ne mangions qu'un jour sur deux

Dans les cafés voisinsNous étions quelques-unsQui attendions la gloire et bien que miséreuxAvec le ventre creuxNous ne cessions d'y croire et quand quelque bistroContre un bon repas chaudNous prenait une toile, nous récitions des versGroupés autour du poêle en oubliant l'hiver

La bohème, la bohème,Ça voulait dire tu es jolie.La bohème, la bohème,Et nous avions tous du génie.

Souvent il m'arrivaitDevant mon chevaletDe passer des nuits blanchesRetouchant le dessinDe la ligne d'un seinDu galbe d'une hanche et ce n'est qu'au matinQu'on s'asseyait enfinDevant un café-crèmeÉpuisés mais ravisFallait-il que l'on s'aime et qu'on aime la vie.

La bohème, la bohème,Ça voulait dire on a 20 ansLa bohème, la bohème,Et nous vivions de l'air du temps.

Quand au hasard des joursJe m'en vais faire un tourÀ mon ancienne adresseJe ne reconnais plusNi les murs, ni les ruesQui ont vu ma jeunesseEn haut d'un escalierJe cherche l'atelierDont plus rien ne subsisteDans son nouveau décorMontmartre semble triste et les lilas sont morts.

La bohème, la bohème,On était jeunes, on était fous.La bohème, la bohème,Ça ne veut plus rien dire du tout.

Ανέμελη Ζωή

Σας μιλώ για μια εποχήΠου οι κάτω των είκοσι χρόνωνΔεν μπορούν να γνωρίζουνΗ Μονμάρτη τον καιρό εκείνοΆφηνε τις πασχαλιές της να αιωρούνταιΜέχρι κάτω απ' τα παράθυρά μας.Και αν το ταπεινό δωμάτιο…Που το 'χαμε για φωλιά,Δεν ήταν και τόσο σπουδαίοΉταν εκεί που γνωριστήκαμεΕγώ με πείνα που κραύγαζεκαι συ που πόζαρες γυμνή...Ανέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΉμασταν, δηλαδή, ευτυχισμένοι…Ανέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΔεν τρώγαμε παρά μια μέρα για δυοΜέσα στα γειτονικά καφενείαΉμασταν μερικοίΠου αναμέναμε τη δόξα...Και αν και εντελώς φτωχοί,Με την κοιλιά μέσα...Δεν παύαμε να πιστεύουμε σ' αυτό.Και όταν κάποιο μαγειρείο...Με αντάλλαγμα ένα καλό, ζεστό γεύμα,Μας έπαιρνε ένα καμβά...Απαγγέλαμε στίχουςΜαζεμένοι γύρω από τη σόμπαΞεχνώντας το χειμώναΑνέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΣήμαινε πως είσαι ωραία...Ανέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΚαι μας κατείχε όλους μας ορμή ελπιδοφόραΣυνέβαινε συχνάΜπροστά στο καβαλέτο μουΝα περνώ νύχτες λευκέςΔιορθώνοντας το σχέδιοΤης γραμμής ενός στήθουςΤου περιγράμματος ενός ισχίουΚαι δεν ήταν παρά πρωίΌταν καθόμασταν τελικάΜπροστά σ' ένα καφέ με κρέμαΕξαντλημένοι μα συνεπαρμένοιΑκριβώς επειδή αγαπιόμαστανΚαι αγαπούσαμε τη ζωή...Ανέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΠήγαινε να πειΠως είμαστε είκοσι χρονώνΑνέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΚαι αναπνέαμε τον αέρα της εποχήςΌταν τυχαία κάποια μέραΠήγα κι έκανα μια βόλταΣτην παλιά μου διεύθυνση...Δεν αναγνώρισα πιαΟύτε τους τοίχους, μήτε τους δρόμουςΠου είχε δει η νεότητά μου...Από μια σκάλα ψηλάΨάχνω να βρω το εργαστήριοΑπ' το οποίο δεν έχει απομείνει τίποτα.Στο νέο της σκηνικόΗ Μονμάρτη μοιάζει θλιμμένηΚαι οι πασχαλιές είναι νεκρέςΑνέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΉμασταν νέοι, ήμασταν τρελοίΑνέμελη ζωή, ανέμελη ζωήΔε σημαίνει τίποτα απολύτως πια...

Boemština

Pričat ću vam o jednom vremenuKoje mlađi od dvadeset godina ne mogu poznavatiU to vrijeme Montmartre bijaše ovjenčan jorgovanimaTočno ispod naših prozora i iako skromna sobicaKoja nam je služila kao gnjezdašće bijaše pretplaćena s obzirom na izgledUpravo smo se tamo upoznaliJa koji sam gladovao i ti koja si pozirala naga

Boemština, boemština. To je značilo da smo sretni.Boemština, boemština. Jeli smo jednom u dva dana.

U susjednim kafićimaBijaše nas nekolikoKoji smo čekali slavu i iako bjedniS želucima koji su kruliliNismo prestajali vjerovati u nju i kad bi nam poneki bistroZauzvrat za topli obrokUzeo jedno platno, recitirali smo stihoveSkupljeni oko peći zaboravljajući zimu

Boemština, boemština. To je značilo ti si lijepa.Boemština, boemština i svi smo bili talentirani.

Često mi se događaloDa ispred mog štafelajaProbdijem noćiRetuširajući crtežOd linije grudiDo obline boka i onda bi ujutroNaposlijetku sjeliIspred kave s vrhnjemIscrpljeni ali zadovoljniMorali smo se voljeti i voljeti život

Boemština, boemština. To je značilo imati dvadeset godina.Boemština, boemština i živjeli smo u duhu vremena.

Kada bih slučajnoKrenuo obilazitiSvoje stare adreseNe bih prepoznao višeNi zidove, ni uliceKoje su svjedočile mojoj mladostiNa vrhu jednog stubištaTražim ateljeOd kojeg ništa više nije ostaloU svom novom okruženjuMontmartre djeluje tužno i jorgovani su uvenuli

Boemština, boemština. Bili smo mladi, bili smo ludi.Boemština, boemština. To apsolutno ništa više ne znači

ラ ボエーム

君たちに昔のことを話そう20歳以下の人にはわからない話しだろうモンマルトルでは、そのころラィラックの枝の先がぼくらの住んでいたアパートの窓まで届いていた家具付きの安アパートだったそこがぼくらの愛の巣だった見かけはオンボロだったそこでぼくらは知り合ったぼくはお腹がすいたと大声を出しそして、君はヌードでポーズをとっていた

ラ ボエーム、 ラ ボエームぼくらは幸せだったってことだラ ボエーム、 ラ ボエームぼくらは、二日に一日は食う金もなかった

近くのカフェではぼくらは特別な人のようだった有名になるつもりでそして貧乏で腹をすかしていてぼくらは夢を信じつづけていたどこか食堂でうまい暖かいものを食べるためぼくらは一枚の油絵を金にかえたぼくらは詩を声に出して読みぼくらはストーブのそばによりそい冬の寒さは忘れてしまっていた

ラ ボエーム、 ラ ボエームそれは君がきれいだってことだラ ボエーム、 ラ ボエームそして、ぼくらには才能であふれていた

よく、描いていたものだ三脚のところで夜がうっすらと明るくなるまで図をなおし胸のラインやお尻のふくらみを朝になってぼくらは、やっと終わってクリームカフェを飲んだ疲れていたけど、満ちたりでいたぼくらは愛し合いぼくらは生きていることを愛してした

ラ ボエーム、 ラ ボエームそれはぼくらが20歳だったってことだラ ボエーム、 ラ ボエームそして、ぼくらは時代の夢を生きていた

ある日、たまたまぼくは、散歩に行ってみた昔、いたところへまったく分からなくなっていた建物の壁はなくなっていたぼくの青春を見おろしていた街はなくなっていた階段をのぼった最上階にぼくは昔のアトリエをさがした面影は何も残っていなかった壁面は新しくなっていてモンマルトルは悲しそうだったの葉は枯れていた

ラ ボエーム、 ラ ボエームぼくらは若かった。ぼくらは夢中だったラ ボエーム、 ラ ボエームもうなにも言うことはない

Viața boemă

Vă vorbesc de un timpPe care cei tineri nu au cum să îl știe.Montmartre pe atunci își agăța lilieciLa ferestrele noastre și casa modestă,Ce ne servea de cuib, nu impresiona.Acolo ne-am văzut,Eu n-aveam ce mânca iară tu pozai nud.

Viața boemă, viața boemă. Asta-nsemna fericirea!Viața boemă, viața boemă. Puțină era mâncarea.*

Prin cafenele-n jurEram câțiva oameniCe așteptam faima și, deși nevoiași,Cu foamea mare,Noi tot visam frumos, iară când vreun bistroPentr-o masă caldăNe lua o pictură, noi recitam versuri,Grupați lâng-o sobă, uitând de iarna grea.

Viața boemă, viața boemă. Asta-nsemna: ești frumoasă!Viața boemă, viața boemă. Iară noi toți aveam talent.

Adesea mi se-ntâmpla,În fața șevaletuluiSă petrec nopțile albeRetușând desenulLiniei unui sân,Conturului unui șold și dimineața,În sfârșit, ne așezamLa o cafea cu frișcăEpuizați dar încântați.Trebuia să ne iubim și să iubim viața.

Viața boemă, viața boemă. Douăzeci de ani aveam.Viața boemă, viața boemă. Și cu aer ne hrăneam.

Dacă, într-o zi oarecare,Fac o mică plimbareLa vechea mea adresă,Nu mai recunoscNici zidurile, nici străzileCare mi-au cunoscut tinerețea.Sus, la o scară,Caut atelierulDin care nimic nu mai dăinuie.În noul său decor,Montmartre pare trist și liliecii au murit.

Viața boemă, viața boemă. Eram tineri, eram nebuni.Viața boemă, viața boemă. Nu mai înseamnă nimic acum.

La Bohème

Tôi đang kể cho bạn nghe về một thời kỳMà những kẻ dưới đôi mươi không thể nào biết đượcĐồi Montmartre thời đấy đã cài hoa tử đinh hươngNgay dưới cánh cửa sổ nhà chúng tôi, và kể như cái phòng giản dị ấyNơi chúng tôi coi là một tổ ấm, nào có đẹp đẽ chiĐó là nơi chúng tôi gặp nhauTôi là họa sĩ chết đói còn em là người mẫu khỏa thân

La bohème, la bohèmeNó có nghĩa là đôi ta đang hạnh phúc đấyLa bohème, la bohèmeChúng ta ngày ăn ngày nhịn

Tụ tập trong mấy quán cà phê gần nhàChúng tôi là vài đứaĐợi chờ cái ngày được bước lên đài vinh quang, và cho dù nghèo kiết xácVới cái dạ dày lép kẹpChúng tôi vẫn không ngừng hy vọng, và khi vài quán ăn nhỏChịu đổi một bữa tối ấm nóng,Để lấy một bức tranh, chúng tôi sẽ đọc thơ cho nhau ngheRồi tụ lại bên bếp sưởi, chẳng màng đến mùa đông

La bohème, la bohème,Nó có nghĩa là, em kiều diễm lắmLa bohème, la bohème,Và chúng ta đều là thiên tài

Rồi có nhiều khiTôi đứng trước giá vẽThức trắng đêmChấm phá lại bức tranhNắn nót đường viền của bộ ngực trầnĐường cong của bộ mông, và rồi khi trời sángChúng ta cuối cùng cũng ngồi lạiTrước một ly cà phê sữaMệt lả nhưng đầy ngây ngấtVì rằng hẳn chúng ta đã yêu nhau và yêu cả đời nữa

La bohème, la bohème,Chúng ta tròn đôi mươiLa bohème, la bohème,Và sống trong không khí thời đại

Ngày nào đó tình cờTôi rảo bước xuốngNơi địa chỉ cũChẳng còn nhận ra đượcNhững mảnh tường hay những con đườngĐã từng chứng kiến tuổi thanh xuân của tôiỞ trên đầu cầu thangTôi đưa mắt tìm cái xưởng vẽ nhỏ đóNơi không còn lại gìTrong cảnh trí mớiĐồi Montmartre có vẻ rầu rĩ và đám đinh tử hương cũng chết cả rồi

La bohème, la bohème,Chúng ta đã trẻ dại làm sao, chúng ta đã điên khùng làm saoLa bohème, la bohème,Giờ nó chẳng còn có nghĩa gì nữa cả.

Ici on peut trouver les paroles de la chanson La bohème de Charles Aznavour. Ou les paroles du poème La bohème. Charles Aznavour La bohème texte. Peut également être connu par son titre La boheme (Charles Aznavour) texte.