Vô Song
Rêu đã phủ xanh căn nhà gỗLá tre rải xanh đường đêm thăm thẳmSương đã phủ trên đống đổ nátLoại ẩn cư này gọi là giang hồ
Một trời tên điên cuồng bay lạcChe đi ánh dương nơi tường thành đổ... là ai… đang khóc...
Xông lên, ngươi hiểu, ngươi biết, ngươi đang vội vãCó bao nhiêu sức lực thì hãy kéo chừng ấy cánh cungHãy nghe ta nói, võ công chẳng thể nào vượt qua tiếng chuông cửa chùaLàn gió của thiền định, mộc tùng tĩnh lặng tựa làn nước
Ta một đời vô song, nhất thống giang sơnNhưng trong cơn chiến thắng cuồng điên, ta lại chán nản cất tiếng ai oán bi thương(Ta dựng trại đóng quân, mũi giáo đồng sáng loángChẳng tùy tiện sử dụng, coi trọng bá tánh muôn dân)
Ta một đời vô song, nhất thống giang sơnRồi sau khi hạ thành, ta chỉ mỉm cười chẳng lưu luyến cuộc chiến này(Ta đợi huynh đệ ngoại tộc cùng hướng về phía bầu trờiCắt máu ăn thề, đợi một tấm lòng trung hiếu, ta đầm mình trong máu lửa, hóa thành rồng)
Cầm chiếc ấm trà cổ đã khuyếtBên ngoài kia, cát bụi tung bay theo từng vó ngựaTòa thành mịt mù khói ám hiệuThời cuộc này gọi là loạn thế trần ai
Sử sách đã quá mơ hồNhưng vết rỉ sét trên thanh đao kia thật quá rõ ràng... là ta… đang khóc...
Hừm, ngươi đi, đi đi, hãy tiếp tục điCòn ta gõ mõ, trầm mặc suy tưởng về cuộc chiến nàyTa đánh thành chiếm đất, muốn máu lạnh ngươi cần có thêm dũng khíTuốt kiếm vung ra, ta chém sắt tựa bùn
Ngươi đi, ngươi lại đi, ngươi vẫn không thể tấn công chí mạng taTiếng sáo phương xa sẽ tấu lên khúc chiến bại của ngươiGiữ vững sát khí, giữ mãi tinh thần quyết thắngĐể ta thống lĩnh thiên hạ này
Ta một đời vô song, nhất thống giang sơnNhưng trong cơn chiến thắng cuồng điên, ta lại chán nản cất tiếng ai oán bi thương(Ta dựng trại đóng quân, mũi giáo đồng sáng loángChẳng tùy tiện sử dụng, coi trọng bá tánh muôn dân)
Ta một đời vô song, nhất thống giang sơnRồi sau khi hạ thành, ta chỉ mỉm cười chẳng lưu luyến cuộc chiến này(Ta đợi huynh đệ ngoại tộc cùng hướng về phía bầu trờiCắt máu ăn thề, đợi một tấm lòng trung hiếu, ta đầm mình trong máu lửa, hóa thành rồng)
Ta một đời vô song, nhất thống giang sơnNhưng trong cơn chiến thắng cuồng điên, ta lại chán nản cất tiếng ai oán bi thương
Ta một đời vô song, nhất thống giang sơnRồi sau khi hạ thành, ta chỉ mỉm cười chẳng lưu luyến cuộc chiến này(Ta đợi huynh đệ ngoại tộc cùng hướng về phía bầu trờiCắt máu ăn thề, đợi một tấm lòng trung hiếu, ta đầm mình trong máu lửa, hóa thành rồng)